Tôi vừa nghe thấy tiếng súng, thì biết là ai tới, hai luồng hồng quang kia nổ tung trong làn sương mù cổ, một luồng khí vị gay mũi truyền đến, sương mù cổ tựa như gặp thiên địch, đột nhiên co rút lại, lăn qua lộn lại thay đổi phương hướng, dường như đang cố gắng tránh né luồng hồng quang kia.
Sương mù cổ tới mãnh liệt, đi cũng nhanh chóng, trong chớp mắt tựa như bị một trận gió thổi tan, trốn vào rừng cây phía xa, chỉ giây lát thôi mà đã biến mất không còn tăm tích.
Hướng Vũ chạy còn nhanh hơn cả tôi, bình yên vô sự, đầu vai bên trái của tôi nóng rát như bị lửa thiêu, tựa như bị vô số độc ong chích, vội vàng cởi ra quần áo nhìn thử, đầu vai đã tím đen một mảnh.
Nơi xa bước nhanh chạy tới một người, không hề ngoài ý muốn, đúng là Lãnh Thanh Dương.
- Phát hiện được nơi người hạ cổ kia ẩn náu không?
Trong tay Lãnh Thanh Dương cầm cái cây súng lục của anh ta, lạnh giọng hỏi.
- Vốn dĩ hẳn là phát hiện, hiện tại…… Chỉ sợ cần phải truy theo một lần nữa.
Hướng Vũ nhìn tôi cười khổ, lắc lắc đầu.
Tôi cắn răng đứng lên, lấy hạt châu đặt ở trên đầu vai, một lát sau, hạt châu kia cũng đã trở nên đen nhánh, nhưng đầu vai chỉ là hơi chút tiêu một chút, vẫn cứ tím đen một mảnh.
Lãnh Thanh Dương lại nhìn thoáng qua đây, nói.
- Thứ này không phải dùng như vậy, cậu lấy nó tới hấp độc, chậm rãi sẽ mất đi tác dụng tránh độc, khó trách cậu lại trúng chiêu.
- Này… Làm sao anh lại biết nhiều như thế?
Tôi kinh ngạc nói, Lãnh Thanh Dương không hé răng, đi đến phía trước kiểm tra rồi một phen, nhíu mày nói.
- Tên kia hơn phân nửa đã chạy, nhưng mà cũng coi như lần này các người không có uổng công, huỷ hoại nhiều độc vật của hắn ta như thế.
Hướng Vũ lắc lắc đầu, nói.
- Không liên quan gì tới tôi, đều là do cậu ta làm, vốn dĩ tôi muốn lặng lẽ lẻn vào theo dõi, không nghĩ tới lại làm ra động tĩnh lớn như thế.
Tôi chịu đựng đau nói.
- Tên kia độc vật ùn ùn không dứt, quỷ kế chồng chất, thật là đáng giận. Tôi còn tưởng rằng ông ta hướng về tôi mà đến, không nghĩ tới các anh cũng ghé vào cùng nhau, hiện tại các anh có biện pháp gì không?
Lãnh Thanh Dương nói.
- Biện pháp là không có, chỉ có đuổi theo tới cùng, nhưng mà, có lẽ bây giờ điều cậu nên suy xét không phải là chuyện này, cậu phải lập tức giải cổ độc, nếu không, nặng thì mất mạng, nhẹ thì cái tay này cũng không cần nữa.
Tôi oán hận nhìn phía trước, thấp giọng mắng.
- Mụ nội nó, lăn lộn tốn công nửa ngày, ngay cả cái mặt cũng chưa nhìn thấy, thì đã bị thương…
Tôi có tâm tiếp tục truy đi xuống, nhưng lại hữu tâm vô lực, không riêng đầu vai đau đớn tê ngứa, cả người từng đợt vô lực, cái trạng thái này, mặc dù tiếp tục truy đuổi, cũng chỉ sợ là mang đầu tới tặng cho người ta.
Hướng Vũ gật đầu nói.
- Như vậy cũng được, hôm nay thu thập không ít độc trùng của hắn ta, cũng coi như là thành tích không nhỏ, chúng ta đi về trước, thương lượng kế hoạch bước tiếp theo cho kỹ càng, lại tìm hắn ta tính sổ không muộn.
Anh ta vừa nói, chúng tôi đều gật đầu đồng ý, Lãnh Thanh Dương còn đi đến mặt sau tảng đá kia, cúi đầu xem xét cổ thi thể một chút, lấy ra di động nói nhỏ vài câu, sau đó ba người chúng tôi chậm rãi rời khỏi phiến rừng cây này, đi ra phía bên ngoài.
Đi đến ngoài bìa rừng, phiến sương mù cổ vừa rồi đã không thấy đâu nữa, chúng tôi bình yên đi ra ngoài, Tiểu Bạch cùng thiếu nữ áo đỏ u Dương Dương, còn ở nơi đó đứng kiễng chân quan sát, thấy chúng tôi ra tới, Tiểu Bạch là cái thứ nhất vọt đi lên, lại kinh ngạc kêu lên.
- Anh họ, anh, anh làm sao vậy, mau để em nhìn thử…
Tôi vội ngăn trở cậu ta, lắc đầu nói.
- Cậu đừng chạm vào tôi, vừa rồi không cẩn thận trúng độc, chạy nhanh trở về tìm Tư Đồ tiên sinh nhìn xem.
Lúc tôi nói mấy câu đó, cả người tôi bỗng nhiên nhũn ra, ngẩng đầu nhìn bọn họ vài lần, bỗng nhiên thấy trời đất quay cuồng một trận, trước mắt tối sầm, rồi cái gì cũng không biết.
Khi tôi lại lần nữa tỉnh lại, cũng đã nằm ở sau phòng trong nhà Tư Đồ tiên sinh, tôi vô lực mở mắt ra, nhìn xem chung quanh vây quanh rất nhiều người, tôi muốn ngồi dậy, lại một trận choáng váng đầu ập tới, trên người nửa điểm sức lực cũng không có.
Tư Đồ tiên sinh đang ở bên cạnh, duỗi tay đè tôi lại, thấp giọng nói.
- Cậu đừng cử động, ta vừa mới loại bỏ độc trùng trong cơ thể cậu, nhưng là độc tố khó có thể nhanh chóng loại trừ, yêu cầu cần phải tĩnh dưỡng.
Tôi vừa nghe tĩnh dưỡng, tức khắc cảm thấy nóng nảy, vội hỏi.
- Tân Nhã thế nào rồi, nếu như tôi tĩnh dưỡng, thì chẳng phải cô ấy sẽ …
Tư Đồ tiên sinh lắc đầu nói.
- Cái này cậu không cần lo lắng, có tôi ở đây, có thể tạm thời ổn định tình huống của cô bé, nhưng trước hết cậu cần phải dưỡng thương cho thật tốt, nếu không một khi độc khí mất khống chế, thì sẽ không dễ làm đâu.
Tôi yên lặng không nói gì, ngẩng đầu nhìn, Tiểu Bạch cùng Lãnh Thanh Dương, còn có Hướng Vũ đều ở đây, nhưng thiếu nữ áo đỏ lại không thấy, lòng tôi nghi hoặc, nhưng mà cũng không nói thêm cái gì, âm thầm thở dài, hiện tại, cũng chỉ có thể tĩnh dưỡng trước.
Hướng Vũ cùng Lãnh Thanh Dương thương lượng một chút, hai người đều là cao thủ truy tung, vì thế ước hẹn cùng đi tìm nơi cổ vương lẩn trốn, để tôi trước không cần suy nghĩ quá nhiều, nếu biết được cổ vương đang ở nơi nào, cũng không cần suy nghĩ phức tạp giống như tôi, bởi vì một khi người hạ cổ tử vong, thì cổ độc kia sẽ tự sụp đổ, cho nên, kỳ thật căn bản tôi không cần bắt được cổ vương tới giải cổ cho Tân Nhã, biện pháp tốt nhất, chính là nhìn thấy hắn liền xử lý hắn.
Bọn họ nói như thế, lòng tôi thoáng an ủi một chút, mắt thấy hai người kết bạn cùng đi, nghĩ thầm hai người bọn họ có thể kết thành đồng bọn cộng sự, thì cũng là một chuyện tốt, cũng tốt hơn so với quá khứ vừa thấy nhau thì đã nhìn nhau không vừa mắt.
Cứ như vậy, thời gian từng chút trôi qua, tôi vượt qua ba ngày trong dày vò, mỗi ngày đều phải uống một chén thuốc do Tư Đồ tiên sinh đặc chế, trên người mới dần dần khôi phục một chút sức lực, chậm rãi cũng có thể ngồi dậy, trong mấy ngày này, Tiểu Bạch trước sau ở bên cạnh chiếu cố tôi, cậu ta vì để tôi yên tâm, nói Tân Nhã vẫn giống như trước, cả ngày ngủ say, cũng không phát sinh cái gì ngoài ý muốn.
Nhưng mà lời tuy như thế, trường kỳ đi xuống chung quy không phải biện pháp, mà Lãnh Thanh Dương cùng Hướng Vũ lại không có tin tức gì, trong lòng tôi càng thêm nôn nóng, nóng lòng nhanh khôi phục thân thể, mau chóng đi tìm cổ vương tính sổ.
Nhưng mà gấp cũng vô dụng, tôi lại ở trong phòng buồn một ngày, buổi tối hôm nay bỗng nhiên nhớ tới, tôi làm gì mà phải cứ ngồi ngốc ở trong phòng chờ đâu chứ, tuy rằng Tư Đồ tiên sinh nói, này độc muốn chậm rãi giải, nhưng vì cái gì mà tôi không thể tự mình tìm cách, tự giải độc cho mình chứ?
Đương nhiên, tôi không có biện pháp giải độc, nhưng mà tôi nhớ tới lúc trước Chung Vạn Lý có nói với tôi, sau khi ông ta trúng cổ độc, cũng sắp không được rồi, sau đó lại tìm được ông nội của tôi, mới có thể giải được độc, nói như vậy, ông nội tôi cũng biết giải độc, hơn nữa còn là cao thủ, hiện tại tôi cũng trúng độc, vì cái gì cứ phải ngồi ngốc mà chờ đợi, sao không đi tìm ông nội tôi hỏi một chút chứ?
Nói lời thật lòng, tôi không muốn quấy nhiễu ông nội tôi, nhưng lúc này sự tình khẩn cấp, cũng bất chấp nhiều như vậy, vì thế tôi nói Tiểu Bạch giữ cửa ra vào với cửa sổ thật tốt, thủ ở bên ngoài, sau đó lặng lẽ lấy ra túi Càn Khôn, lấy cái tẩu hút thuốc của ông nội mà tôi để trong đó.
Tôi nhìn tẩu hút thuốc quen thuộc, cảm thán một tiếng, sau đó lấy ra một ít sợi thuốc lá, bật lửa mồi tẩu thuốc, hít hai hơi thật sâu, nhả khói thuốc sương mù, ngay sau đó, chỉ thấy bên trong làn khói thuốc chậm rãi bốc lên một đoàn sương trắng, trong sương mù, thân ảnh ông nội lại lần nữa hiện lên.
Tôi kiềm chế tâm tình kích động, đứng dậy cúi đầu với ông nội, ai ngờ không đợi tôi mở miệng, ông nội đã nhìn tôi nói.
- Bên trái thân thể của con, có một đoàn hắc khí lượn lờ không đi, sao lại thế này?
Tôi âm thầm bội phục, lập tức đúng sự thật thuyết minh với ông nội, nói rõ Tân Nhã trúng cổ như thế nào, tôi truy tung cổ vương như thế nào, lúc sau lại trúng độc như thế nào, toàn bộ kỹ càng tỉ mỉ nói một lần. Sau khi ông nội nghe xong, trầm ngâm một lát, hỏi tôi.
- Làm sao con lại gặp được tên cổ vương kia, rồi sao lại kết thù với kẻ này?
Tôi không có chút nào giấu giếm, nói lúc tôi về quê, gặp được Chung Vạn Lý nói với ông nội, ông nội nghĩ nghĩ nói.
- Nếu như vậy, cái tên cổ vương kia đúng là tự mình tìm chết, nhưng mà đứa nhỏ ngốc, ông nội đã từng nói với con, cấm kỵ sư nhà họ Hàn chúng ta, tự thân đã có năng lực đuổi độc tránh độc, làm sao mà con lại quên cơ chứ?
- Tự thân đuổi độc tránh độc?
Tôi sửng sốt một chút, ngay sau đó cười khổ nói.
- Ông nội à, con thật sự không phát hiện cái năng lực này ở đâu, chẳng lẽ lại là viết cái chữ gì hay sao?
Ông nội lắc đầu nói.
- Viết chữ chỉ là ngoại công, đuổi độc tránh độc, là vấn đề tự thân thể chất, nếu như lần sau con gặp đến tình huống như thế này, chỉ cần vận khởi Hàn gia Cấm Pháp, tinh khí thần hợp nhất, độc gì cũng không gây thương tổn cho con được, còn có, cái Huyết Ngọc Ban Chỉ kia của con, là cấm vật của Hàn gia chúng ta, có thể bài trừ hết thảy tà ám độc vật, bây giờ con thử dùng Huyết Ngọc Ban Chỉ, đâm vào cánh tay trái của mình một cái, sẽ rõ ràng thôi.
Ông nội vừa nói tới đây, trong lòng tôi vừa động, tức khắc liền nghĩ tới, biện pháp này tôi cũng từng dùng qua, nhưng lần này độc vật quá lợi hại, trong lòng tôi vào trước là chủ, chính mình cho rằng Huyết Ngọc Ban Chỉ bất lực, không nghĩ tới, thứ này còn có thể giải độc.
Tôi vội vàng dựa theo lời ông nội nói, dùng Huyết Ngọc Ban Chỉ thử thăm dò đâm một cái vào vai trái của mình, một trận hơi đau truyền đến, đồng thời, một cổ năng lượng cũng chậm rãi chuyển vận đến trong cơ thể, ông nội mỉm cười gật đầu, cuối cùng nói với tôi.
- Con nhớ kỹ, máu của người Hàn gia, thông qua Huyết Ngọc Ban Chỉ chảy ra, chính là diệu pháp giải độc.
Tôi vừa nghe đã cảm thấy đại hỉ, nói như thế, chẳng phải độc mà Tân Nhã trúng, chẳng phải cũng có biện pháp giải rồi sao?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo